Chương 52
Đứng trên trà lâu nhìn xuống, Lâm Tín dụi dụi vào ngực Thẩm Lâu, rõ ràng là đang chòng ghẹo, Thẩm Lâu cũng thoải mái để hắn phá quấy, còn không quên bảo tuần vệ lên gác chuông gỡ tên kia xuống.
“Nhắc người quân tử, ôn nhuận như ngọc, không ngờ thế tử bình thường lại như vậy!” Vân Hi công chúa ngạc nhiên nói, thiên chi kiêu tử nên kiêu ngạo lạnh lùng khó lại gần, sao lại có một mặt dịu dàng đến thế?
“Hả?” Thẩm Doanh Doanh liếc nhìn huynh trưởng nhà mình, không hề cảm thấy y có thể liên quan gì đến từ ngữ như ôn nhuận như ngọc, “Đừng để bị lừa, huynh ấy không đối xử với người khác như vậy đâu, đều tại A Tín tính tình cứ thế kia, huynh ấy cũng hết cách.”
Nếu thực sự là một người dịu dàng, sao chẳng thấy y đối xử tốt với em gái một chút? Hồi bé còn đỡ, thỉnh thoảng còn xoa đầu, sau khi nàng có thể giương cung bắn tên là chẳng thèm yêu thương gì nữa luôn.
Vân Hi không hề nghe vào tai, nàng vén tấm mạng lên, nhìn chăm chăm vào Thẩm Lâu, nhìn mãi rồi rơi nước mắt. Đáng lẽ nàng có thể được gả cho chàng quân tử như trúc như tùng, giờ lại phải gả cho người Man như hổ như sói.
Cát Lộc hầu bị hành thích ngay trên phố ngự, đây không phải chuyện nhỏ. Nguyên Sóc đế tức giận, hạ chỉ tra rõ. Nhưng mấy thích khách kia đều là tử sĩ, bị bắt là lập tức cắn túi độc trong kẽ răng tự sát rồi, không tra ra được gì.
“Là ai làm, bệ hạ ắt hiểu rõ trong lòng.” Lâm Tín thay bộ quần áo sạch, ngồi gập một chân trên thạp mềm, để thái y xử lý vết đao trên tay.
Độc là loại vào máu là chết, nhưng Lâm Tín đã có phòng bị, linh lực trùm kín quanh thân, lúc bị thương đã khống chế độc, nên mới không chết oan uổng vì độc ngấm đến tim.
Nguyên Sóc đế thở dài, không trả lời câu hỏi của Lâm Tín mà lại hỏi thái y: “Thế nào rồi?”
“Hồi hoàng thượng, phần lớn chất độc đã được Cát Lộc hầu ép ra rồi, chỉ là vẫn chưa xử lý sạch sẽ, vẫn cần dùng chút thuốc.” Thái y buông bàn tay đang bắt mạch ra, nói, “Ngoài ra, kính xin hầu gia trong bảy ngày tới không nên dùng linh lực.”
Dư độc chưa hết, dùng linh lực sẽ khiến chất độc xâm nhập ngũ tạng, để lại mầm bệnh.
Lâm Tín cười phì một tiếng, “Không dùng thì không dùng, không dùng linh lực vẫn có thể xử lý đám cá tạp kia.”
Phong Trác Dịch xua tay bảo thái y lui ra, suy tư nhìn Lâm Tín, “Ban nãy sao lại là Thẩm Lâu đưa ngươi về?”
“Có khi Thẩm thế tử biết kế hoạch của đám người kia.” Lâm Tín nói không chút e dè, “Cứu được thần là có thể phủi sạch quan hệ.”
Đuôi mày hoàng đế bắt đầu giật giật.
Sắp đến cuối năm, các nơi lũ lượt dâng khoản cống, rất nhiều liệt hầu hoặc thế tử sẽ ngụ lại kinh thành. Trong một chốn thanh lâu ở Dung đô, thế tử Cừ Sơn hầu cùng thế tử Đông Lâm hầu đang mua vui giữa bầy oanh yến.
“Nghe nói hoàng thượng tức giận, đến yến hội cũng hoãn lại rồi, bắt phải tra rõ vụ kia.” Thế tử Cừ Sơn hầu bất an.
“Sợ cái gì, cho dù tra được đến chúng ta, không có bằng chứng thì có thể làm gì được?” Thế tử Đông Lâm hầu bĩu môi, “Luật Đại Dung, không phải tội lớn như mưu phản, hành thích vua, không được giết chư hầu và thế tử chư hầu. Hoàng thất mất mặt, tất nhiên sẽ phải thể hiện một chút.”
Thế tử Cừ Sơn hầu nghĩ lại cũng thấy đúng, thế là bình tĩnh chạm cốc với thế tử Đông Lâm hầu.
“Rầm!” Một tiếng vang lớn, cánh cửa dán giấy hồng Cao Ly bị đá tung một cách thô bạo, đội Vũ Lâm quân mặc giáp bạc xếp hàng đi vào.
“Kẻ nào?” Thế tử Đông Lâm hầu vội vàng khoác áo ngoài lên, lần tìm trong đống sa mềm đệm cói, chưa kịp cầm linh kiếm để bên cạnh lên thì đã bị một cái chân đi ủng thêu mây chỉ bạc giẫm lên tay. Trợn mắt đến muốn rách cả khóe, ngẩng đầu lên thì trông thấy khuôn mặt khôi ngô nhưng ngập đầy sự ác độc của Lâm Tín.
Lâm Tín dùng mặt đao Thôn Câu đập vào mặt vị thiếu gia này, “Ông nội ngươi đây.”
“Lâm Bất Phụ, bọn ta là thế tử liệt hầu, ngươi dựa vào cái gì mà bắt bọn ta!” Thế tử Cừ Sơn hầu bị Vũ Lâm Quân đè xuống, la to.
“Hờ.” Như nghe được chuyện gì nực cười, Lâm Tín bỗng cười rồi đá vào bụng thế tử Cừ Sơn hầu, “Thích bắt thì bắt đấy, cần gì chứng cứ!”
Cát Lộc hầu dẫn theo một đám Vũ Lâm quân oai nghiêm, lôi thẳng hai vị thế tử liệt hầu vào cung, vứt lên đài Thái Cực để thẩm vấn ngay trước mặt mọi người, còn gọi hết tất cả chư hầu và thế tử chư hầu trong kinh thành ra xem.
Huynh đệ Chung gia và Thẩm Lâu đứng cùng nhau, Chung Hữu Ngọc nhìn hai người đang quỳ trên thềm đá xanh, nói nhỏ: “Lâm Bất Phụ bắt bọn họ đến cũng chẳng có tác dụng gì, theo luật thì cho dù có bằng chứng chứng minh bọn họ sai người đi giết Lâm Tín, cũng không thể làm gì bọn họ được.”
Thẩm Lâu mím môi không nói gì.
“Hoàng thất không thể, nhưng Lâm Tín có thể.” Chung Vô Mặc nói từng chữ một.
“Hả?” Chung Hữu Ngọc không hiểu, đang định hỏi lại thì bên kia đã có người lên tiếng.
“Cát Lộc hầu, họ là thế tử liệt hầu, sao ngươi có thể để họ quỳ như vậy, còn ra thể thống gì không?”
“Đúng vậy, cho dù làm sai việc gì cũng nên để hoàng thượng phán quyết, ngươi có quyền gì mà làm việc này?”
Lâm Tín thong thả rút Thôn Câu ra, quơ quơ trước cổ thế tử Đông Lâm hầu đang bị trói gô lại, “Việc này không liên quan đến luật pháp, là thù oán cá nhân.” Thù oán cá nhân thì không cần hoàng thất đứng ra, bọn họ sai người giết Lâm Tín thì Lâm Tín báo thù lại, một thù trả một thù, rất công bằng.
“Thế này…” Mọi người nhìn nhau.
“Ngươi nói bọn ta sai người giết ngươi, có bằng chứng gì không?” Thế tử Cừ Sơn hầu mạnh miệng hỏi.
“Xùy, bản hầu nghi các ngươi muốn giết bản hầu, có nghĩa là có.” Lâm Tín xoay người, dùng loan đao móc cổ thế tử Cừ Sơn hầu, rồi búng tay bắn lộc ly ra, linh quang bắt đầu dịch chuyển, thân đao hóa thành hình tròn trọn vẹn, quấn đầu gã ở giữa, “Chặt tay, tỷ kiếm, tự chọn một cái đi.”
Nếu đã là thù oán cá nhân thì dùng cách để giải quyết thù oán cá nhân.
Chung Hữu Ngọc hít một hơi lạnh, “Thế này thì hơi độc tài quá.”
“Không làm như vậy, sau này việc ám sát sẽ không dừng lại.” Thẩm Lâu hạ mắt, che đi sự tiếc thương trong mắt. Tín Tín vẫn đang bị thương, lại không có thời gian nghỉ ngơi, từ lúc về đến giờ vẫn chưa hề dừng chân, chẳng biết chất độc đã loại bỏ hết chưa.
Hai thế tử liệt hầu toát mồ hôi lạnh. Chặt tay, thì phải ngoan ngoãn thò một cái tay ra cho Lâm Tín chặt; tỷ kiếm, thì sẽ phải lên đài tỷ kiếm với Lâm Tín.
“Lâm Bất Phụ ta là người nói lý lẽ, nếu các ngươi vẫn nhất quyết cho là mình không sai người ám sát ta, thì lên đài tỷ kiếm với ta đi. Giao việc phán quyết cho thiên đạo, thế nào?” Lâm Tín thu Thôn Câu lại, rút kiếm Dương Cốc bên hông ra, chặt đứt dây thừng trên thân hai người kia, cầm ngang kiếm mà chìa sang, mời bọn họ chấp nhận tỷ kiếm.
Để thiên đạo phán quyết, tiền đề phải là thực lực hai bên tương đương. Nhưng Lâm Tín là ai? Đến Lâm Diệp Đan xếp trong thập đại cao thủ đương thời mà còn bại trong tay hắn, hai người là tử đệ thế gia vừa mới nhược quán, tư chất bình thường, làm sao có thể làm đối thủ của yêu nghiệt như Lâm Tín được?
“Trần huynh, chúng ta…” Thế tử Cừ Sơn hầu tuyệt vọng nhìn sang thế tử Đông Lâm hầu, gã không muốn bị chém đứt tay, muốn chấp nhận điều kiện tỷ kiếm.
“Ngươi đừng làm chuyện ngốc, hắn chỉ muốn tìm lý do giết chúng ta mà thôi.” Thế tử Đông Lâm hầu rất tỉnh táo, hai người họ gộp lại cũng không phải đối thủ của Lâm Tín, lên đài tỷ kiếm chỉ có một con đường chết. Lâm Tín dù càn quấy đến mấy cũng không thể tự dưng giết hai người được, bèn dùng danh tỷ kiếm để đoạt mạng hai người.
“Xem ra hai vị đã chọn xong, đúng là đáng tiếc.” Lâm Tín tra kiếm vào vỏ, hất cằm, Vũ Lâm quân mặc giáp bạc lập tức tiến lên, ấn hai người xuống thềm đá xanh.
“A, không, đừng, không được! Ngươi không thể làm vậy được, ta là thế tử liệt hầu, a——” Tiếng kêu thảm thiết vọng khắp hoàng cung, những người bị bắt đến xem lũ lượt quay mặt đi. Vài người cũng tham gia vào vụ việc này giấu mình trong đám đông mà run rẩy.
Lâm Tín vẩy vết máu trên Thôn Câu, lạnh mắt quét nhìn mọi người, “Bản hầu làm việc thay thiên tử, không thù không oán với các vị. Việc gì cũng nên có chừng mực, chúng ta ai cũng đều bình an. Nhưng nếu có ai chọc vào bản hầu, thì đây chính là kết cục.”
Tay đã chặt ra để vào trong hộp gỗ nhãn, đưa làm quà mừng năm mới cho phụ thân của mỗi người. Sự việc ám sát Cát Lộc hầu cũng chấm dứt tại đây, Lâm Tín không truy cứu những người còn lại nữa, những người kia cũng ngậm chặt miệng không dám nhiều lời.
“Ha ha ha ha, Lâm Tín này, trời sinh ra để làm Cát Lộc hầu!” Nguyên Sóc đế nghe xong cách xử lý của Lâm Tín, vô cùng hài lòng. Trong một ngày đã giải quyết xong tất cả mọi việc, cung yến có thể tiến hành như bình thường, không cần hoãn lại nữa.
“Lâm Bất Phụ tâm địa độc ác, khó mà khống chế, phụ hoàng vẫn nên cẩn tắc vô ưu.” Thái tử không tán thành lắm, hiện giờ Lâm Tín nghe lời như vậy là vì ân tình của Nguyên Sóc đế đối với phụ thân hắn, đến khi thái tử đăng cơ, thanh đao quá sắc này sẽ khó mà cầm vững.
“Tất cả những gì A Tín làm đều vì lòng trung với đất nước, không thể nói độc ác hay không được. Bình thường giữa các tiên giả nếu xảy ra mâu thuẫn, cũng đều xử lý như vậy cả.” Phong Trọng lên tiếng biện giải thay Lâm Tín.
Thái tử liếc nhìn Phong Trọng, “Hoàng đệ và Cát Lộc hầu thân thiết với nhau từ nhỏ, tất nhiên là thấy hắn cái gì cũng tốt. Người làm vua không thể thiên vị, lúc nào cũng phải giữ vững cảnh giác.”
“Thái tử ca ca dạy rất phải, thần đệ ngu dốt, chưa từng học đạo làm vua, để ca ca chê cười rồi.” Phong Trọng cúi đầu, khiêm tốn nói.
Đàm luận đạo làm vua ngay trước mặt đế vương không phải hành vi hay ho gì cho lắm.
Khóe mắt Phong Chương giật giật, hắn lập tức nhìn vẻ mặt hoàng đế, quả nhiên trông thấy một thoáng không vui nhoáng qua, bực mình trong bụng, “Việc hòa thân đã bàn bạc xong xuôi, người Man đảm bảo sẽ cưới công chúa về làm khả đôn của Ô Lạc Lan Hạ Nhược. Chuyến đưa dâu này, thôi để lục hoàng đệ đi vậy.”
Đất Hồ tháng tám còn đang tuyết rơi, tháng chạp căm căm đưa công chúa ra biên thùy không phải việc gì hay ho. Phong Trọng tỏ vẻ ngoan ngoãn, không nói gì nhiều. Ra khỏi hoàng cung, hắn bèn đi về phía phủ Cát Lộc hầu.
Vì Lâm Tín hiện giờ làm việc cho hoàng đế nên hay ở Dung đô, không thể về đất phong được, Nguyên Sóc đế bèn ban tòa nhà này cho hắn. Trong thời gian Lâm Tín đi khắp nơi thu lộc ly, phủ Cát Lộc hầu trong kinh thành đã được tu sửa xong xuôi, đều do một tay Phong Trọng lo liệu.
Trong phủ cũng chẳng bày biện gì xa hoa, thanh tịnh tự nhiên, trang trí rất giống với Nhạn Khâu. Trong sân có bày trận pháp, tiểu tặc bình thường vào rồi thì không ra nổi.
Trong căn phòng ngủ ấm áp, Lâm Tín chầm chậm cởi xiêm y, để lộ vết thương do kiếm còn rướm máu, “Chậc, đúng là đáng tiếc, nếu bọn họ chọn tỷ kiếm thì đã có thể giữ được tay rồi.”
Thẩm Lâu quệt thuốc mỡ lên đầu ngón tay, bôi lên tấm lưng trắng như lãnh ngọc, “Sao không xử lý trước rồi hẵng đi, ngươi bị ngốc à?”
Vết thương này bị lúc tỷ kiếm với Lâm Diệp Đan, mãi vẫn không được xử lý, trên áo trong toàn là máu, cứ như Lâm Tín không hề biết đau.
“Cơ thể nô gia chỉ để một mình thế tử nhìn thôi.” Lâm Tín kéo tay áo Thẩm Lâu che đi nửa mặt, thẹn thùng nói.
Thẩm Lâu run tay, một tảng thuốc mỡ rơi lên vết thương trên vai.
“Ui——” Lâm Tín nhe răng, không diễn nổi nữa, “Nhẹ thôi, ta chết vì đau thì để ngươi khóc đủ luôn đấy.”
“Vì sao lại nói bọn họ có thể thắng được?” Thẩm Lâu thở dài, nói sang chuyện khác, cố gắng phân tán sự chú ý của bản thân trước cơ thể xinh đẹp này.
Nhưng Lâm Tín không chịu tha cho y, hắn xoay người ôm eo Thẩm Lâu, xoay phần lưng cần bôi thuốc ra cho y, “Ừm… thái y bảo ta trong bảy ngày tới không được dùng linh lực… a…”
Tiếng rên rỉ trầm thấp mang vẻ mời gọi như có như không, Thẩm Lâu miệng khô lưỡi khô, “Lâm Tín!”
“Hả?” Lâm Tín ngẩng đầu, nhìn y vẻ vô tội, “Sao thế?”
Thẩm Lâu cúi đầu, nhìn từ góc độ này bỗng thấy quen lạ thường. Hồi trước trong cung điện ở Lộc Tê đài, y bị xích treo cả hai tay lên, người này cũng dán mặt vào bụng dưới y như thế này, cười vô cùng yêu dã.
Không khống chế được mà vươn tay vuốt má Lâm Tín.
“Tín Tín!” Phong Trọng đẩy cửa đi vào, trông thấy hai người nhìn nhau chăm chú trong tư thế kỳ cục.
Thẩm Lâu giật phắt lấy áo khoác bọc Lâm Tín lại, lạnh mắt nhìn về phía Phong Trọng.
“Ngươi đang làm gì vậy?” Tư thế giấu đầu hở đuôi như vậy, lập tức khiến Phong Trọng nghi ngờ.
“Bôi thuốc chứ còn làm gì được nữa?” Lâm Tín bực mình đáp, đang có cơ hội tốt thì lại bị Phong Trọng phá ngang, mất công hắn ôm vết thương chạy suốt một đường.
Chu Tinh Ly không ở Dung đô, nói là đi tìm cách chữa trị cho Thẩm Lâu rồi, cũng chẳng biết là chạy đi đâu. Hắn làm thái sư một cách rất không có thành ý, đánh cá ba ngày thì phơi lưới ba tháng. Sư phụ không ở đây, Phong Trọng gặp chuyện chẳng biết bàn với ai, ôm một bụng muốn đi nói với Lâm Tín, ai dè vừa gặp mặt đã bị sư huynh chửi cho một trận.
Đến tối tổ chức yến tiệc, hoàng đế Đại Dung thiết đãi sứ giả Bắc Mạc. Vết máu trên đài Thái Cực đã được rửa sạch sẽ, trong điện Xuân Hòa gấm vóc nơi nơi, mười tám trản đèn đồng tước thắp sáng toàn bộ, sáng như ban ngày.
Xung quanh Cát Lộc hầu không ai dám lại gần, thế tử Huyền quốc công lại chủ động ngồi xuống cạnh hắn, uống rượu mà mặt không biến sắc.
“Thẩm thế tử lòng dạ rộng rãi, Lâm mỗ bội phục.” Lâm Tín lắc chén rượu trong tay, chạm chén với y.
“Ngươi đang bị thương, đừng uống rượu.” Thẩm Lâu không chạm chén với hắn, mà cướp lấy chén dạ quang trong tay Lâm Tín, uống một hơi cạn sạch.
Trong mắt người ngoài thì lại là Lâm Tín ép Thẩm thế tử uống rượu trong chén của mình.
“Ngươi cần gì phải ngồi cạnh ta, xem đám người kia kìa, còn chẳng dám sang kính rượu nữa.” Lâm Tín ngước mắt quét sang, đám thế tử, liệt hầu kia lũ lượt cúi đầu xuống, tránh ánh mắt hắn. Thẩm Lâu nhân duyên tốt, bình thường như thế này chắc chắn sẽ bị đám tử đệ thế gia vây lấy mà uống rượu, bây giờ không ai dám sang, vô cùng đìu hiu.
“Ngươi không được dùng linh lực thì cứ ở bên cạnh ta.” Thẩm Lâu thấp giọng nói, “Chuyến này có hai tên quý tộc người Man sang nữa, không biết có phệ linh hay không, cẩn thận một chút.”
“Hoàng đế muốn ta về cũng là vì sợ xảy ra chuyện gì mà. Thái y nói ngay trước mặt ông ta là ta không thể dùng linh lực rồi, ắt hẳn sẽ phái thêm cao thủ trong điện.” Lâm Tín dẩu môi, vì đợt này thể hiện quá hung hãn, Nguyên Sóc đế đã nảy sinh sự tin cậy mù quáng đối với sức mạnh của hắn. Cách tu luyện của người Man không giống trung nguyên, có một số thủ đoạn kỳ lạ khó lòng phòng bị, thành ra Phong Trác Dịch đành gọi hắn về tránh ngộ nhỡ.
Đang nói thì hai sứ giả người Man đi vào, cúi người hành lễ với hoàng đế trên bảo tọa, “Hoàng đế bệ hạ của Đại Dung, xin được vấn an ngài thay Ô Lạc Lan khả hãn.”
Người Man nói chuyện ngừng ngắt hơi khác lạ, nghe cứ như hát, khá là thú vị. Họ có mang một món quà ra mắt cho hoàng đế, chính là một vũ cơ Ba Tư.
Tặng vàng bạc, lộc ly, là hành vi của thuộc thần, Bắc Mạc không phải thuộc quốc, bèn tặng món quà đẹp nhưng không hữu dụng này.
“Ding ling…” Cùng với tiếng chuông bạc nhỏ vụn, một vũ cơ mặc áo ngũ sắc, đeo mạng che mặt đi vào. Thân hình cao gầy hoàn toàn khác với nữ tử trung nguyên, mạng che mặt che đi khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt xanh lam sâu thẳm, nàng đứng giữa đại điện hành lễ một cách mỹ miều.
Tiếng nhạc cất lên, vũ cơ kia bắt đầu uyển chuyển nhảy múa, điệu nhảy mang phong tình dị vực rất đẹp, bước chân mềm mại xoay tròn trong điện. Chẳng mấy chốc đã xoay đến trước mặt Lâm Tín, đôi mắt xanh lam như một hồ nước ướt át liếc sang, đôi tay trắng trẻo mảnh dẻ mang chuông nhỏ cầm bầu rượu lên, rót một chén, đưa đến trước mặt Lâm Tín trong tiếng nhạc.
Nguyên Sóc đế thấy cảnh này, không khỏi cười ha hả: “Mỹ nhân mời rượu, ngươi uống đi thôi.”
Thẩm Lâu không kịp ngăn, Lâm Tín nhận lấy chén rượu ngửa cổ uống cạn, tiện đường còn sờ tay vũ cơ kia một cái.
Thẩm Lâu lườm hắn, trợn mắt nhìn mắt con sói con kia vương sắc hoa đào.
Lâm Tín nhướn mày cười, “Thế tử, có chuyện muốn thỉnh giáo ngươi này.”
“Chuyện gì?” Thẩm Lâu cắm cảu.
Bờ môi dính rượu khép mở, tiếng nhạc ồn ã, Thẩm Lâu nghe không rõ lắm, không khỏi nghiêng người sang.
“Ta nói…” Lâm Tín đột nhiên lại gần, dụi vào tai y mà nói, “Ban nãy lúc ở hầu phủ, có phải ngươi cứng rồi không?”
===
Kịch nhỏ (play trói người kiếp trước)
Lâu Lâu: Thả ta xuống!
Tín Tín: Ha ha, chỉ có trói lại thì ngươi mới nghe lời.
Lâu Lâu: Ngươi muốn thế nào?
Tín Tín: Trói cũng trói rồi, ngươi còn không biết ta muốn làm gì à? Đương nhiên là… cù chân rồi ~\(≧▽≦)/~
Lâu Lâu: …