Chương 54
Miếng cá tươi ngon như ngọn lửa, nuốt vào bụng rồi bèn thiêu đốt cả lục phủ ngũ tạng.
“Nghe nói Vân Hi công chúa khóc cả đêm.” Lâm Tín nhìn đôi mắt chẳng hề gợn sóng của Thẩm Lâu, “Này, ngươi kiếp trước cuối cùng là lấy ai thế?”
Sau khi hắn chết, Thẩm Lâu sống thêm bảy năm nữa, cũng không thể đến hơn ba mươi tuổi mà vẫn chưa lấy vợ được. Chỉ có Lâm Tín lừa mình lừa người, không muốn hỏi mà thôi.
Thẩm Lâu vẫn gắp đồ ăn không ngừng, trộn canh thịt với cơm, múc một thìa đầy nhét vào miệng Lâm Tín, “Ta chưa từng lấy vợ.”
“Ư?” Lâm Tín nhai cơm, không nói rõ lời được, chỉ có thể mở to mắt thể hiện sự ngạc nhiên và chế giễu của mình.
“Sau khi ngươi chết… Phệ linh lan rộng, thiên hạ đại loạn, Man tộc gần như đánh đến Dung đô rồi.” Thẩm Lâu tiếp tục gắp đồ ăn cho Lâm Tín, nhìn đôi mắt xanh lam kia sáng lấp lánh, bản thân cũng không nhịn được mà bật cười.
Lâm hầu gia vui một cái là quyết luôn hôm nay khởi hành đi bắc vực. Vì sức khỏe Thẩm Lâu không tốt, ngự kiếm thời gian dài sẽ đau đầu, đành phải ngồi xe ngựa về.
Xe ngựa dù có lắp lộc ly cũng không đi được nhanh. Đã thế tuyết rơi đường trơn, nhanh cũng phải mười ngày nửa tháng mới đến được Hoán Tinh hải.
Thẩm Lâu đuổi em gái về nhà trước, còn mình thì ôm Lâm Tín lên xe ngựa.
“Ca, muội cũng theo xe về.” Thẩm Doanh Doanh muốn chơi với Lâm Tín, ầm ĩ đòi ngồi xe ngựa.
“Sứ giả Man tộc bị bắt, tin truyền về rồi là sẽ khai chiến đấy, muội phải về nhanh, không được trì hoãn.” Thẩm Lâu không để tâm đến cô em gái nằng nặc đòi, vô tình hạ rèm xe.
Trời giá rét, càng đi về phía bắc càng lạnh.
Trong xe có đốt than, đun trà nóng, Thẩm Lâu ôm Lâm Tín đang mơ màng ngủ vào lòng, vừa ôm hắn vừa đọc sách.
Lâm Tín mơ màng mở mắt, phát hiện mình đang nằm ngủ trong lòng Thẩm Lâu, không nhịn được mà dụi dụi mặt vào ngực y.
Giơ một tay vén rèm xe lên, bên ngoài gió tuyết kêu gào, gió lạnh thốc vào trong làm Lâm Tín rùng mình. Buông tay chui vào trong chăn, hắn ngẩng lên nhìn cằm Thẩm Lâu, “Ta bảo này, có phải ngươi nghiện ôm rồi không?”
Rõ ràng hắn chỉ bị thương ở tay mà người này cứ làm như hắn hỏng cả tứ chi rồi vậy, lên xe ôm, xuống xe cũng ôm.
Thẩm Lâu ôm người kia vào lòng, đáp mà chẳng ngẩng đầu lên: “Đúng, bù đắp hết những gì còn nợ kiếp trước cho ngươi.”
Cơ thể trong lòng mảnh dẻ dẻo dai, trông rất chắc khỏe, ôm vào lòng lại mềm mại, đúng là hơi nghiện thật.
Nghe Thẩm Lâu nói vậy, ý cười trong mắt Lâm Tín dần nhạt đi, hắn chống người ngồi dậy, “Ngươi không cần như vậy, tất cả những gì ta làm đều là vì ta muốn, ngươi không nợ ta gì cả.”
Thẩm Lâu hạ sách, ngẩng đầu nhìn hắn, lại vươn tay ôm người kia vào lòng, để Lâm Tín tựa vào người mình mà cùng đọc sách, “Ta cũng làm là vì ta muốn, nếu ngươi không thích thì cứ nói, không nói thì ta sẽ cứ ôm.”
Lâm Tín ngạc nhiên, tựa vào lồng ngực ấm áp của Thẩm Lâu, tim bỗng đập như trống dồn.
Hoán Tinh hải đã bị sương tuyết bao trùm trọn vẹn, rừng tùng đã thành biển tuyết. Hoa tuyết lớn tựa lông ngỗng rơi lả tả, chẳng mấy chốc đã nhuộm trắng tóc Thẩm Kỳ Duệ.
“Cát Lộc hầu đến, không đón được từ xa.” Thẩm Kỳ Duệ đứng ở bến đò Quỳnh Tân, xua tùy thị đang định bung dù che cho ông, giơ tay hành lễ với Lâm Tín.
Không một lời chế giễu, không đối lập căng thẳng, đãi ngộ Thẩm gia dành cho Lâm Tín ở kiếp này tốt hơn rất nhiều.
Lâm Tín cũng không có ý định ra oai, hành lễ như vãn bối với Thẩm Kỳ Duệ, “Trời lạnh giá, làm phiền quốc công gia phải dầm tuyết, là vãn bối không phải.”
Hung danh của Cát Lộc hầu đã lan khắp Đại Dung, không ngờ lại biết lễ nghĩa như vậy, Thẩm Kỳ Duệ hơi bất ngờ, nhìn trưởng tử đứng chung với Lâm Tín, hành động thân mật, tự hiểu trong lòng, bèn mỉm cười, giọng điệu cũng trở nên hiền hòa: “Mau vào phòng đi, sư phụ ngươi đâu?”
“Sư phụ ra ngoài tìm thuốc chữa bệnh cho thế tử rồi, đã ba tháng không có tin tức nào.” Lâm Tín thở dài, sư phụ của mình chạy cái là bặt dạng, cũng chẳng có thói quen truyền tin theo hạn, khiến người ta nghĩ mà lo. Giờ cuối cùng hắn cũng cảm nhận được tâm trạng của sư bá rồi, đến khi gặp lại sư phụ, chắc chắn phải xử lý một trận ra trò.
Uyên A cửu nhẫn đã đến từ trước, đang đứng trong chính đường chờ lệnh.
Thị vệ áo đen khênh lộc ly vào, đặt nghiêm chỉnh trong sảnh, nhiều hơn số lộc ly cần giao gần một thành. Lâm Tín hơi nhướn mày, ngẩng đầu nhìn Thẩm Kỳ Duệ.
Thẩm Kỳ Duệ tỏ ý số lộc ly này đủ lượng, mời hắn nghiệm, có ý ngầm hiểu.
Xem ra chuyện xảy ra ở Lâm gia đã lan đến bắc vực rồi, Lâm Tín rất hài lòng. Cái tên Lâm Sơ Tĩnh kia làm việc rất đáng tin, cách hóa giải việc Cát Lộc hầu gây khó dễ đã lan ra giữa các quý tộc thế gia. Cát Lộc hầu không hề thiết diện vô tư như những gì thể hiện ra, hắn có nhận của hối lộ.
Nếu không muốn bị gọt hết đất phong thì ngoan ngoãn cống ra đây.
Lâm Tín ý tứ lựa vài chỗ sai sót, cắt bắc vực một huyện.
Một huyện hoàn toàn không đáng nhắc đối với bắc vực địa giới rộng lớn. Thẩm Kỳ Duệ thoải mái đáp ứng.
Thẩm gia vốn tưởng là cứng nhắc nhất, ai dè là ứng đối nhanh nhất, Lâm Tín bỗng có nhận thức mới về vị Huyền quốc công này.
“Còn mấy ngày nữa là đến tết rồi, lộc ly của Chung gia để sang năm rồi nghiệm, Bất Phụ ở lại Hoán Tinh hải ăn tết đi.” Chờ Uyên A niêm phong lộc ly xong, Thẩm Lâu cướp lời trước khi phụ thân tiễn khách.
“Chuyện này…” Lâm Tín chớp mắt với Thẩm Lâu, miệng lại từ chối, “Ta là người ngoài, sao tiện quấy rầy?”
“Nào có người ngoài ở đây, sư phụ ngươi với ta là giao tình từ nhỏ, cứ coi nơi này như nhà mình đi.” Thẩm Kỳ Duệ lập tức nhiệt tình giữ lại, ông vỗ vai Lâm Tín, không cho chối nữa, bảo quản gia đi sắp xếp luôn.
“Ta ở Phong Tân là được, không cần quét dọn phòng khách đâu.” Thấy Thẩm cha đồng ý, Lâm Tín bèn không khách sáo mà ở lại, chỉ định luôn là muốn ở trong viện của thế tử.
Thẩm Kỳ Duệ cười ha hả, đùa hai đứa trẻ tình cảm tốt. Như bỗng nhớ ra chuyện gì, ông lấy một tờ giấy từ trong tay áo ra đưa cho Thẩm Lâu, “Bất Phụ cũng làm hầu gia rồi, con cũng nên lấy tên tự thôi.” Nghe Thẩm Doanh Doanh nói con trai ở kinh thành cứ bị tiểu tử Chung gia gọi “Thẩm đại Thẩm đại” mãi, rất là bất tiện, nếu muốn tương giao ngang hàng với Cát Lộc hầu, có tên tự thì cũng thuận tiện hơn nhiều.
Lâm Tín đang uống trà suýt nữa là phun ra ngoài, “Sao cơ, thế tử vẫn chưa lấy tên tự á?”
“Thể trạng yếu, trưởng bối thương, lúc vấn tóc vẫn chưa lấy tên.” Thẩm Lâu nhận lấy tờ giấy, mở ra cho Lâm Tín xem. Trên tờ giấy in hoa viết hai chữ “Thanh Khuyết” gọn gàng vuông vắn.
Cuối cùng cũng đã hiểu mình bại lộ ở đâu, Lâm Tín cầm chén trà che mặt, “Tên hay, tên hay.”
Thẩm Lâu nhìn hắn, mím môi cười.
“Nếu đã lấy tên tự thì có thể nói chuyện thành thân rồi, hôm trước hoàng thượng lại nhắc chuyện công chúa đấy.” Thẩm Kỳ Duệ nhíu mày, “Phải định hôn sự sớm mới được, nhà chúng ta không thể cưới công chúa.”
Mẫu thân Thẩm Lâu qua đời sớm, Hoán Tinh hải bây giờ không có chủ mẫu, chuyện hôn nhân của con cái chỉ có thể do Huyền quốc công là phụ thân lo toan.
“Nhi tử đã có người trong lòng, phụ thân không cần lo lắng.” Thẩm Lâu cất tờ giấy tên tự đi, nói qua loa.
“Hả? Nhà ai thế?” Thẩm Kỳ Duệ rất bất ngờ, con mình từ nhỏ đã không có hứng thú với nữ tử, bộ dạng chắc chắn cô đơn cả đời, sao mới ra ngoài nửa năm đã có người trong lòng rồi?
“Vẫn chưa nói với người ta, chờ người ta đồng ý rồi sẽ về bẩm báo với phụ thân.” Thẩm Lâu ngoan ngoãn nói.
Gió lạnh rít gào, từng tảng hoa tuyết tấp thẳng vào mặt, hóa thành nước mà lăn từ cổ vào trong áo, lạnh đến tê dại cả đầu ngón tay.
Mương nước ở Hoán Tinh hải đã kết băng dày cộp, không đi được đò, phải đi trên mặt băng mà đến Phong Tân.
“Ngươi thực sự có người trong lòng rồi?” Lâm Tín giẫm lên mặt băng trải chiếu cỏ, cúi đầu đá bay một cục đá, cục đá nảy lên trên mặt băng, bắn ra thật xa.
Thẩm Lâu cúi đầu nhìn hắn, “Ta dẫn ngươi đến một nơi.”
“Hả?” Lâm Tín quay lại, đột nhiên bị một chiếc áo choàng màu đen bọc lấy, nửa kéo nửa ôm mà tựa vào lòng Thẩm Lâu, đi giữa Hoán Tinh hải rộng lớn.
Đám Tử Xu, Hoàng Các đã bị xua lui, Thẩm Lâu kéo hắn đi thẳng vào sâu trong hồ băng. Trời đông giá rét, cho dù mặt trời xuống núi cũng không nhìn thấy cảnh đẹp tựa gột rửa vì sao, chỉ có tuyết lớn mênh mang trùm lên cả đất trời.
“Ở đây.” Thẩm Lâu kéo hắn đến một bến tàu cũ kỹ lặng yên, hiếm dấu chân người, bỏ hoang đã lâu. Y rút kiếm Ngu Uyên Lạc Nhật, chầm chậm vẽ hình tròn, kiếm khí dồn lại, xốc tung một khoảnh tuyết đọng.
“Cái gì… thế?” Dưới mặt băng, có những ánh sao lấp lánh đang lóe lên, Lâm Tín ngẩng đầu nhìn trời, rõ ràng vẫn đang là ban ngày, tại sao trong hồ lại có sao?
“Đá Tinh Hồ.” Thẩm Lâu đục mặt băng, lần được một cục lên, đó là một loại đá màu lam đậm, phát sáng lấp lánh dưới ánh nắng trời, như thu ánh sáng của ngàn vạn ngôi sao.
Kiếm Ngu Uyên tạm thời làm một con dao khắc, chưa đến một nén nhang, viên đá Tinh Hồ to bằng lòng bàn tay đã được chạm trổ thành một chú nai con trông y như thật. Hai sừng trên đầu chú nai con chia nhánh, bốn chân mảnh dẻ, chân trước hơi cong lên, tựa như đang dạo bước trong rừng rậm.
Lâm Tín nhận lấy chú nai con, dùng ngón cái nhẹ nhàng mân mê, “Cái này cũng là đồ nợ ta à?”
“Kiếp trước đã khắc xong một con rồi, định đưa cho ngươi trong tiệc cống.” Thẩm Lâu tra kiếm vào vỏ, cười tự giễu. Y căn bản có biết chạm khắc gì đâu, cố ý tìm thợ đá học, đục hỏng mười mấy cân đá Tinh Hồ, còn ngu ngốc khắc một chữ “Thanh Khuyết” nhỏ xíu ở đuôi con nai.
(1 cân ở đây bằng 0.5kg)
Câu nói này ý nghĩa quá nhiều quá sâu, Lâm Tín không tiêu hóa ngay được. Kiếp trước, Thẩm Thanh Khuyết lạnh nhạt xa cách kia đã tự tay chạm trổ một con nai con để tặng cho hắn!
Lâm Tín siết chặt tảng đá trong tay, môi dưới run run, “Thế, sau đó vì sao lại không đưa cho ta?”
“Hôm ấy trùng hợp thấy ngươi và Phong Trọng…” Thẩm Lâu thở dài ảo não.
Tình cảm thuần túy thời thiếu niên, bị hiểu nhầm ma xui quỷ khiến mà vỡ vụn, nhưng chưa bao giờ biến mất. Còn tình cảm Lâm Tín những tưởng đến chết cũng chẳng thể có được, thực ra đã tồn tại ngay từ lúc ban đầu.
“Ha ha, ha ha ha…” Lâm Tín sững ra một thoáng rồi đột ngột ngửa mặt lên trời cười to, cười mãi rồi rơi lệ, “Tức là, khi ngươi còn niên thiếu, đã từng thích ta, đúng chứ?”
“Đúng.” Thẩm Lâu giơ tay, dùng ngón cái lau đi giọt nước mắt nóng rực.
“Ngươi không lấy vợ, là vì ta chết rồi, đúng chứ?” Lâm Tín đỏ hoe mắt, chấp nhất hỏi câu hỏi ngu xuẩn này.
“Đúng.” Thẩm Lâu dở khóc dở cười, cúi đầu hôn lên khóe mắt hắn.
“Người trong lòng ngươi, chính là ta, đúng chứ?” Lâm Tín ôm cổ Thẩm Lâu, hôn lên đôi môi mỏng ngày đêm mong nhớ.
Thẩm Lâu ôm lấy hắn, nghiêng đầu hôn sâu.
Đúng, thích ngươi, không lấy vợ là vì ngươi, người trong lòng chính là ngươi, hủy thiên diệt địa cũng phải tìm được ngươi.
Gió bắc thoáng dừng, tuyết lớn vi vu. Hoa tuyết rơi xuống chú nai con bằng đá Tinh Hồ trong tay, tan thành giọt nước trong hơi thở ấm áp, hòa vào đất rộng.